Wednesday 10 February 2010

Tết yêu thương.

Những ngày cuối năm trong lòng có cái cảm xúc thật khó tả. Tết này, mình thầm ước, là cái Tết nghỉ ngơi.
Trước Tết, mẹ con Xô đã "xả xui" lần cuối với mấy con virus sốt xuất huyết. Tội nghiệp Xô phải truyền dịch hai lần, cái kim đâm vào tay cong queo vì Xô hay quơ tay, khó chịu quá. Nhưng Xô còn giỏi hơn mẹ, sang ngày thứ 7 đã khỏi hoàn toàn, các đốm xuất huyết cũng lặn, da dẻ trắng trẻo xinh tươi đón Tết. :)
Xô sẽ phải di chuyển rất nhiều. 28 Tết - mùng ba bay ra vào Cam Ranh. Mẹ còn muốn dẫn Xô đi tắm biển xuân ở Bãi Dài (hi hi), muốn chụp một tấm hình ở quảng trường 2-4 ở Nha Trang. Về miền Tây, mẹ còn dẫn Xô đi chúc Tết ông bà, thăm hỏi thầy cô, bạn bè của mẹ.
Đây là mùa xuân đầu tiên của Xô. Xô sẽ lững chững đi chúc Tết với ba mẹ, biết "ạ" khi nhận lì xì, biết cười duyên khi chụp hình. Ôi, ở tuổi đầu tiên người ta có thể làm nhiều việc thế sao?
Về phần mình, mẹ Xô còn loay hoay chưa biết sẽ phải thể hiện cái nết của nàng dâu thế nào. Hì hì, chắc "cái đảm đang" của mình vẫn là rửa chén, lặt rau, cuốn chả giò. Nấu ăn để dành vào một xuân khác. :P
Mùng 1 lại trùng với Valentine, Xuân này đích thực là Xuân yêu thương. Yêu thương này dành cho ông bà nội-ngoại, ông bà, chú bác cô cậu đã dành những tình cảm yêu thương nhất cho Xô, đã giúp đỡ ba mẹ Xô chăm sóc Xô một cách tốt nhất, cho Xô được là đứa trẻ khỏe mạnh, xinh xắn, dễ thương :) Là lời cám ơn của mẹ dành cho bố Xô đã nỗ lực (dù đôi khi còn sai sót :D) cùng mẹ chăm Xô, đã phải gói ghém quỹ thời gian hạn hẹp của mình để ở bên mẹ con Xô nhiều hơn.
Chúc mọi người Xuân an lành, nhiều may mắn và thành công.

Friday 5 February 2010

Bạn và "Wonderful tonight"

Tình cờ được nghe W.T vào hôm nay, 5.2.2010, ngày bạn bay sang Úc. Bạn, không đơn giản chỉ là người mang đến cho mình Eric C., Nightwish, G.N.R, Coldplay, the Cranberries hay The Corrs. Không chỉ là các đêm nhac rock thứ năm đầu tiên của tháng. Không chỉ là những buổi ăn uống. Không đủ nếu kể thêm những tối cùng nhau lăn lộn ôn thi... Kể thêm quãng đường để đến tận BH chơi, đêm nằm trên xe đi ăn hỏi ở NT, những giờ vòng vèo ngoài đường, tắm mưa, tắm nắng. Là những trưa không ngủ uống nước cam, ăn mì gói lề đường, vẫn chưa đủ.
Thời gian làm phai trí nhớ con người. Rồi, những lớp kỷ niệm đó chỉ còn là lớp bụi mỏng. Nhưng ắt hẳn, bụi đó sẽ làm mình cay mắt.
Chúc lên đường thành công, bạn nhé!