Thursday 31 March 2011

Cục "bơ phết" của bố mẹ

Dạo này bố mẹ Xô AQ gớm, tự kỷ, tự sướng lẫn nhau... con nhà mình là "bơ phết". Nhìn nó nằm xãi lai, ngủ thở khò khè vì cứt mũi dính đầy cũng khoái chí kháo nhau: "Đi chơi về là ngủ ngon liền. Con mình bơ phết!". Cho nó leo lên cân nhảy qua nhảy lại, thấy số ký 14, ăn thì tùy hứng, chủ yếu tu sữa cũng bảo "con mình bơ phết!". Nó ị chưa kịp rửa, xoay qua đổ bô nó đã tự lấy quần mặc vô, cười khà khà "con mình bơ phết!" Nó ăn nói leo lẻo, nghe nhức cả tai, học nói nhanh như vẹt, copy nguyên xi cũng bảo "Con mình bơ phết!" Nó đi cầu thang không thèm vịn tay người lớn, ra đường chạy ào ào, đụng vào người nó thì nó khó chịu "Bỏ ra! Bỏ ra!", ăn tiệc thì "để Xô tự múc" mà vợ chồng cũng tự sướng "Con mình bơ phết! Biết nói "không" rồi cơ đấy!" Mang giày thì luôn sai mà cũng bảo "Con mình bơ phết!" Nó té ít khi nào bố mẹ đỡ, cũng không xuýt xoa đánh cái này cái kia, bố mẹ lắm khi phát-xít nhưng chẳng kiệm lời khen "Con mình bơ phết! Giỡn đau thì tự chịu, chẳng có mè nheo, khóc nhè." Nó tự đánh răng nuốt hết kem vào miệng, rửa bàn chải là ướt hết áo, mẹ chống chế "Con mình vẫn bơ phết!"
Em nhỏ "bơ phết" này trong mắt bố mẹ nó làm cái gì cũng "tương đối bơ phết" hết. Hố hố...
Ghi chú mấy việc nhỏ nhỏ này lại để lúc nó lớn (tiền teen chẳng hạn) vừa cứng đầu, khó bảo, khó chịu, khó ưa, khó nhìn, v.v.. thì lôi cái này ra cho cả bố mẹ và con đọc lại, cười bậy cho đỡ stress!
--
Cập nhật diện mạo Xô 2 tuổi:
- nặng 14 ký
- cao ~ 88 cm
- 16 cái răng: trắng, đều, hàm trên hơi lệch (vào trong) so hàm dưới
- tóc dài tới mắt, lưng tấm thớt, đi đứng uỳnh uỵch, chạy nhanh, ăn to nói lớn, quậy nhất nhà... Túm lại là có "cá tính". :)
* bơ phết = perfect

Tuesday 29 March 2011

Lại bắt đầu

- Xuân Quỳnh -

Lại bắt đầu từ những trang giấy trắng
Lại ngọn đèn, màu mực những câu thơ
Lại nhịp đập bắt đầu, tim rạo rực
Trước biết bao nao nức với mong chờ.

Một con tàu chuyển bánh ngoài ga
Làn nước mới, trời xanh và mây trắng
Ngô non mướt, bãi cát vàng đầy nắng
Như chưa hề có mùa lũ đi qua.

Như chưa hề có nỗi đau xưa
Lòng thanh thản trong tình yêu ngày mới.
Một quá khứ ra đi cùng gió thổi
Thời gian trôi, ký ức sẽ phai nhòa.

Những mùa sen, mùa phượng đã xa
Trên khắp nẻo lại bắt đầu mùa cúc
Rồi hoa đào lại tươi hồng nô nức
Như chưa hề biết đến tàn phai.

Tay trong tay tôi đã bên người
Tôi chẳng nói điều chi về vĩnh viễn
Vì mỗi sáng khi mặt trời hiển hiện
Là một ngày tôi lại bắt đầu yêu.
--
Tin muộn nhưng vui. Mình mong lại được bắt đầu nhiều hơn nữa mà thôi:))

Monday 7 March 2011

Đi chơi Thảo Cầm Viên

Nếu anh và em không có con, chắc chẳng khi nào nghĩ đến việc vào Thảo cầm viên Sài Gòn chơi. Nhưng nếu có con rồi mà không dẫn chúng vào đấy chơi là một thiếu sót nghiêm trọng. :)
Với Xô, vào đó chơi vì mục đích vô cùng đơn giản: so sánh Xô gầm khác với hổ (thiệt) gầm như thế nào. Voi ở ngoài to hơn voi trong điện thoại của bố ra sao. Coi con chim bay (trong lồng), con gấu trong chuồng. Thế thôi.
Xô thật sự phấn khích khi được ngồi trên xe (lửa) chạy vòng quanh. Mẹ Xô còn thích mà, huống hồ...:))
Hai bố con trong nắng

Tấm hình hiếm hoi có cả người lẫn thú :) Tất cả hình còn lại mẹ Xô chỉ chụp thú vật để dành làm tư liệu học hành cho Xô nên chẳng có gì để khoe.

Bố mẹ chỉ tốn một buổi sáng để có đề tài cho Xô huyên thuyên cả tuần. Lời to.

Thursday 3 March 2011

Không biết trước chuyện gì

Đầu năm vợ chồng vạch ra kế hoạch đi chơi nhân ngày sinh nhật con hoành tráng và hoan hỉ lắm. Nhưng mọi thứ ở tương lai thì nó vẫn thuộc về tương lai. Biến cố xảy ra trong nhà cũng có thể mang lại cơ hội mình đi đến một nơi vừa lạ vừa quen.:)

Mọi việc đều có sự bất ngờ. Hai lần mình vui sướng có thể chạm đến cơ hội thay đổi 70% thì cũng tuột mất. Duyên chưa tới vậy. Nói trước bước không qua. Ai biết trước được điều gì.

Cũng như đâu ai ngờ Xô thích ăn dưa cải mẹ làm đến thế :))

Dù gì thì ta cũng cứ vui...