Friday 18 June 2010

Xa con

Đêm nay không phải là đêm đầu tiên ba xa con gái yêu, nhưng đêm nay thật khác! Cũng mới tuần trước đây chứ mấy, Ba đi An Giang và cũng xa con 2 ngày, hoặc xa hơn, tháng trước, đi Nha Trang 11 ngày, nói nhớ con vậy chứ hỏng nhiều như hôm nay, tối nay về nhà không thấy con gái, lại thấy nhớ, nhớ con nhiều vô cùng.
Cái nhớ đầu tiên là khi Ba về tới nhà không thấy có con ra đứng lan can nhìn xuống chỉ trỏ Ba rồi cười khúc khích. Lần nào cũng vậy, nhìn thấy Ba ở lan can thì cười, rồi chạy ra cầu thang để nhìn xuống như thể chờ Ba lên thế mà khi Ba lên tới nơi thì vừa cười khúc khích vừa dậm chân, vừa bước lùi như muốn trốn khỏi sự “truy bắt” của Ba. Ba lên phòng thay đồ thì đi theo lên cầu thang, chạy vào phòng rồi lăn ình ra nệm, xong thì thể nào con cũng kéo Ba vào một cuộc chọc giỡn tưng bừng, chỉ cần vài cái dậm chân, làm trò, hù là con cười khặc khặc. Con cười nhiều nhất có lẽ là khi Ba hun rúc rúc vào bụng con hoặc lưng con. Ba sơ hở là con chọc ngón tay vào rún (rốn) Ba làm Ba vừa đau vừa nhột. Ba la lên rồi cười lớn mỗi lần con chọc ngón tay vào rún nên con lại cố muốn chọc nhiều hơn.
Cái nhớ thứ 2 là nguyên nhân Ba viết bài này là khi Ba mở máy lên, ngồi làm việc mà không có con cứ chui vào trong người Ba đòi leo lên cho bằng được cái ghế Ba đang ngồi nên Ba chẳng làm được việc gì nữa cả. Đêm nào cũng thế. Đêm nay Ba thoát khỏi sự quấy rầy của con Ba lại thấy buồn.
Là con gái, mới mười bốn tháng tuổi vậy mà con đi đứng chạy nhảy như sáo, không có ghế bàn nào con không leo lên. Mà cũng phải thôi, con biết đi bước đầu tiên từ lúc mới 9 tháng rưỡi mà. Cái vụ 9 tháng rưỡi biết đi của con là niềm tự hào lớn của Ba, đi đâu Ba cũng khoe, ai hỏi về con Ba cũng nói. Có lẽ hiếm có đứa trẻ nào trong tháng thứ 14 mà biết xuống cầu thang như con. Mà con người ta xuống cầu thang thì quay lưng đi lùi chứ con thì cứ thẳng mặt tiến xuống. Từng bước, từng bước con vin tường đi xuống như người lớn. Còn lên cầu thang thì khỏi phải nói rồi, chắc không chậm hơn người lớn Bao nhiêu đâu.
Con biết đi sớm, biết quậy sớm nên cái sự quậy phá của con đã trở thành một phần cuộc sống của Ba. Mai Ba lại đi An Giang, rồi sau này chắc Ba cũng sẽ có nhiều chuyến đi khác, nhưng cái cảm giác xa con như hôm nay không biết Bao giờ Ba lại có lần nữa.

Thương con gái của Ba.