
Halloween dzui dzẻ!
Lại một entry cho chiều thứ sáu. Tình cờ bắt được bài thơ của Lam Hạnh viết về Cam Ranh. Người Cam Ranh? Có phải mình đã nghe tên?
Đêm Cam Ranh
- Lam Hạnh- (Cam Ranh Đêm tháng tư 2007)
con đường quốc lộ băng băng tháng năm
chạy dọc ngàn trùng sóng vỗ
tung về phương nam tít tắp
xô về phương Bắc
những đèn xe
Cam Ranh
đêm thị xã
những gốc hoa sữa chồm dậy nói chuyện với con đường
bằng ngôn ngữ nồng hương
những mắt đường vàng lóa không hình dung nổi
màu biển đen thăm thẳm
nhưng nghe rất rõ những chuyện tình dưới gốc ẩn náu
đâm toạc những môi hôn tóe máu
những quán cà phê thênh thang
thả vào ngồn ngộn cơn gió mênh mang
hòa âm mới
Bến Cảng
đêm rất sâu
những chú cá quẫy đuôi ồn ả
những hụ còi đào xới
không yên lặng
những cánh tay khổng lồ hốt cả những vì sao
nhốt vào trong nụ tình em
vừa lóe…
Mình không biết CR mặt mũi ra sao vì lúc nào đi ngang cũng bận ngủ.:-) Nhưng chỗ nào có biển là mê tít, hihi.
Thật tình cờ cuối tuần lại được gặp thêm vài người CR nên mới nghe ké được đoạn sau (còn tiếp hai câu):
Tôm hùm Bình Ba
Nai khô Diên Khánh
Cá tràu Võ Cạnh
Sò huyết Thủy Triều.
Bàn tay em
- Xuân Quỳnh-
Gia tài em chỉ có bàn tay,
Em trao tặng cho anh từ ngày ấy,
Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy
Quá khứ dài là mái tóc em đen.
Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em,
Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng,
Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng,
Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay?
Bàn tay em ngón chẳng thon dài,
Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả.
Em đánh chắt, chơi thuyền thuở nhỏ,
Hái rau dền, rau rệu nấu canh,
Tập vá may, tết tóc một mình,
Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ.
Đường tít tắp, không gian như bể,
Anh chờ em, cho em vịn bàn tay
Trong tay anh, tay của em đây
Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ.
Trời mưa lạnh, tay em khép cửa,
Em phơi mền, vá áo cho anh.
Tay cắm hoa, tay để treo tranh,
Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc.
Năm tháng đi qua, mái đầu cực nhọc,
Tay em dừng trên vầng trán lo âu.
Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau
Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngã.
Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớ
Lấy thời gian đan thành áo mong chờ.
Lấy thời gian em viết những dòng thơ
Để thấy được chúng mình không cách trở.
Bàn tay em, gia tài bé nhỏ,
Em trao anh cùng với cuộc đời em.
Mừng ngày Phụ nữ Việt Nam.
Tôi thật sự hâm mộ "cậu bé" làm cùng phòng và tổ ấm của cậu. Tôi không biết có nên gọi đó là sự ưu ái của ông trời không. Nhưng chắc chắn rằng không phải cậu bắt được hạnh phúc như "chờ sung rụng".
Cậu đi làm ngày thứ bảy "với vợ cho vui". Cậu in mẫu quần áo cho vợ may đồ. Cậu sẽ không đi học nếu vợ không đi. Nếu tôi buộc miệng "Dzậy có chán không?", đó có lẽ là câu nói vô duyên nhất.
Nên hoàn-hảo-hóa mọi thứ mình có đi. "Your destiny is in your hands."
Lại để quên cái mô-bai ở nhà. Xa một ngày thấy thiếu, bồn chồn, lo lo. Xa đến ngày thứ hai thì không-biết-là-mình-quên nữa. Giải thoát mình khỏi cái cục đó, vị trí không xác định, không-sẵn-sàng ở đầu dây bên kia thấy cũng hay hay.
Nhưng... ước gì, có cái sổ tay danh bạ của mình ở đây. ;-)
CHỌN NHÃN CHO MÌNH
Tôi là một cô gái không thon gọn cho lắm. Những lời trêu chọc của bạn bè, đồng nghiệp và những người xung quanh khiến tôi luôn bị ám ảnh về cân nặng của mình.
Như một cách tự bảo vệ, tôi luôn tranh thủ “tự thú” trước khi bị người khác nhận xét về vẻ ngoài. Mỗi khi có ai đó chăm chú nhìn tôi từ đầu đến chân và mở miệng: “Em trông…”, tôi lập tức chen ngang: “Mập quá hả chị?”. Và 100% ngay sau đó, họ sẽ nhìn tôi thêm lần nữa và gật gù: “Đúng đấy, em trông mập quá!” và quay lưng bỏ đi.
Dù hơi buồn nhưng tôi tự an ủi như thế vẫn còn tốt chán so với việc họ đứng lại, ca bài ca con cá cho đến khi tôi phải gật đầu một cách cam chịu rằng mình quá mập.
Ngày sinh nhật 24 tuổi, tôi diện chiếc đầm mới, vào cơ quan thật sớm với hi vọng không bị ai “chiếu tướng” trong ngày đặc biệt này. Vừa bước chân vào cổng, bác lao công đã gọi tôi lại: “Con trông thật…”. Theo thói quen, tôi nhanh nhảu: “Mập quá phải không ạ?”.
Thoáng chút ngạc nhiên nhưng bác vẫn mỉm cười hiền hậu: “Không, bác muốn nói là trông con rất xinh. Sao con luôn tự nhận mình mập thế? Chả trách mọi người lúc nào cũng bảo con mập!”.
Câu nói của bác khiến tôi ngớ người và quyết định làm một cuộc “cách mạng”. Ngày hôm ấy, bất kỳ ai gọi tôi lại, tôi đều cố kềm lời “tự thú” như mọi khi. Thật bất ngờ, mọi người dường như quên bẵng chuyện tôi “sổ sữa”. Ai cũng khen tôi xinh và tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện mập ốm.
Tôi nghiệm ra rằng những người xung quanh thường nhìn bạn theo cách bạn tự nhìn chính mình. Hình ảnh của mỗi người trong mắt những người khác tương tự một tấm nhãn. Khi luôn tự ti và bộc lộ những cảm xúc tiêu cực, bạn vô tình tô đen “nhãn” của mình và mọi người cũng nhìn bạn y như thế. Ngược lại, nếu bạn tự tin, “nhãn” của bạn sẽ tươi sáng và rạng rỡ. Chọn “nhãn” nào là quyết định của chính mỗi người trong chúng ta!
----Nhỏ bạn hôm qua nhắc mình PR dùm nó hôm nay là sinh nhật của nó, để nó nhận được thật nhiều lời chúc. PR xong hết, thế mà đến tối muộn như thế này mình mới nhớ đến lượt của mình. Tệ!
Ngồi ở đây, nhìn trời tối thui, (sấm) chớp xẹt dọc ngang bầu trời, thấy không an toàn chút nào. Rủi có gì thì "nhảy dù" qua nhà bên cạnh thôi.
Về thôi, cho một weekend đầy ắp chuyện phải làm.
Từ bàn mình nhìn ra một khoảng trời xanh, tuyệt thật!
<Edited>
Cho đến buổi chiều các bạn trong phòng kéo rèm lại, vì phòng hướng về phía tây. Hết mộng mơ!
<Edited>
Sáng nay đem 1 cái cốc mới vào chỗ làm. Gắn bó của mình là qua cái cốc này đây. Hiện diện cũng bằng nó đấy.
Hôm nay là một ngày may mắn đối với mình. Xác suất sụp đổ kế hoạch lần 3 giảm rõ. Vui lên nào, vấn đề còn lại của mình là sáng suốt lựa chọn thôi.