Thursday 27 January 2011

Khi mẹ vắng nhà

1. Khi mẹ của mẹ vắng nhà thì mẹ không có cơm ăn. Và khi mẹ vắng nhà thì Xô ở nhà với bố và không có cơm ăn. Từ hôm nay bố hoặc mẹ có thể chở Xô ra khỏi nhà một mình, quả thực là có hơi muộn hơn so với các bạn khác, vì mẹ Xô hay lo nghĩ về chuyện an toàn trên đường. Sẽ thôi nghĩ cho đến khi có xe hơi. :)

Lúc 2 giờ chiều nhận được tin nhắn của bố: "Báo cáo. Hai bố con Xô ăn trưa xong rồi. Bố tô lớn, Xô tô nhỏ (1/2 tô bố). Thức ăn gồm: mì gói + cơm nguội + cá kho." [hic hic]

2. Dường như năm nay Tết đến sớm. Mua sắm đã làm dần từ sớm, kế hoạch sang năm làm gì, vào tháng mấy đi chơi ở đâu cũng lên lịch luôn rồi khiến cho mình thấy thời gian con cọp chạy chậm nhưng cũng vừa đủ phấn khích bước vào năm con mèo.

Vâng, năm Tân Mão ắt sẽ có nhiều cái mới.

Monday 24 January 2011

Tuần thứ ba

1. Mình ra Nghị quyết năm 2011 cho mình là “Không ngừng bước tới”, đặt ngay dưới gót chân mình một cái động cơ thật to vào, cứ bước đến, làm đi, dù chưa rõ mình sẽ được hay không.
Không thể so sánh được tính thụ động của mình đâu :). Karl Kraus nói: “A weak man has doubts before a decision, a strong man has them afterwards”. Mình tạm thời chấp nhận vế thứ hai.
Như hồi chuyển lớp từ 3B1 sang 3C1. Bỗng nhiên ...chán 3B1, tuy có nhiều người bạn rất tốt và dễ thương ở đó, nhưng cảm giác cần dứt áo ra đi là mình chuyển cái rụp. Như tình yêu đầu tiên, một nụ cười trong chiếc áo sơ-mi màu xanh đánh trúng tim mình. Và yêu thôi...
Đừng hỏi tại sao.
Sẽ không thể trả lời được tất cả những câu hỏi tại sao.
Có băn khoăn không? Có, nhiều.
Nhưng. Hãy cứ bước tới đi.
Hãy gõ cửa đi.
2. Thêm một entry tổng động viên. :) Dramatize it!

Thursday 13 January 2011

Tập ăn

Đề tài nóng hổi và thường xuyên mà tôi thường nghe các bạn mình than thở (các bà mẹ trẻ) là con ở nhà biếng ăn, không chịu ăn. Cho con ăn là cuộc chiến dai dẳng và không cân sức.
Trước khi làm mẹ tôi rất hãi cảnh mẹ cầm chén chạy vòng vòng ép con ăn, con bị ép ăn vừa la vừa khóc. Một trong "tứ khoái" của con người lại biến thành trận chiến tốn thời gian, công sức và hao tổn tình cảm cho hai phía.

Trước khi bắt đầu cho Xô ăn dặm, tôi cũng "điều nghiên" rất kỹ phương pháp cho ăn dặm của mẹ Ổi. Đây là phương pháp đúng nhưng tùy vào hoàn cảnh cụ thể mà áp dụng cho phù hợp. Tôi đã vào shop M&B định bụng sắm đủ 1 bộ chế biến của Nhật. Nhưng người mẹ vô sản này tan vỡ ngay ý định vì nó mắc quá, chày cối Việt Nam cũng y chang, lại có sẵn ở nhà, dùng tạm cũng được. Rốt cuộc tôi chỉ dám rinh về 2 cái muỗng nhựa mềm 16k cho bé ăn giai đoạn đầu đỡ đau nứu.

Các bà mẹ (già) VN không cần vào WTT cũng đã biết cho ăn đúng cách đấy thôi. Bà ngoại nấu thịt cùng với cháo rồi dùng chày giã ra. Một cái nữa, hồi xưa làm gi có máy xay sinh tố. Như thế thì lại hay. Thức ăn giã nhuyễn nhưng không lỏng, rất có ích trong việc tập cho bé nhai.

Một số BS cũng góp phần làm cho bé biếng ăn. Đi khám sức khỏe, BS khuyên cho cháu ăn cháo đến 2 tuổi vì nó chưa có răng hàm. Điều này không đúng. Nên cho bé ăn thức ăn mềm theo độ tuổi của nó, chưa có răng hàm thì bé nhai bằng nứu hoặc răng cửa. Cho ăn cháo kéo dài, bé sẽ rất ngán, không tập nhai thì hàm không phát triển, điều này thậm chí ảnh hưởng đến khả năng nói của bé.

Đến hôm nay, khi Xô đã gần hai tuổi, dễ ăn, giờ ăn thoải mái, vui vẻ. Tôi biết là mình đã đi đúng hướng. Vấn đề không ở chỗ các bà mẹ không biết cách cho ăn mà thường do sự thiếu kiên trì khi tập cho bé ăn. Con không ăn thì mất thời gian chạy theo năn nỉ, la ó, khóc lóc. Riết thành quen. Đến lúc muốn sửa lại khó.

Đọc thêm bài Cuộc cách mạng ăn giặm của Hiên Mai.

Thay vì gặp nhau hỏi con có ăn nhiều, ta nên hỏi nhau bé có cảm thấy thích ăn không?

Friday 7 January 2011

Tuần thứ nhất

1. Đã hứa mỗi tuần một entry nên phải ráng giữ lời.:)
2. Xô 21 tháng 1 tuần. Phát ngôn của Xô có khả năng làm mọi người trong nhà bật ngửa. Mẹ muốn thời gian ngừng trôi để được ngắm con nhiều hơn, yêu con nhiều hơn.
3. Cuối năm, em bé ra đời "hơi bị nhiều". Mẹ Xô đã đi thăm con của dì Hai Q. và bạn K. Mẹ nào cũng than cực mà vui. Mắt ai cũng lấp lánh. Làm mẹ Xô cũng ham lây :)
4. Bắt đầu chuẩn bị Tết. Mình không ham mua quần áo hay gì hết, chỉ có một ước ao là tự tay làm được cái-gì-đó để biếu tặng mọi người. Hihi.
5. Sống là không chờ đợi, những gì muốn làm và có thể làm được hôm nay thì hãy làm ngay. Đã khởi động kế hoạch năm 2011, cảm giác ôm ấp một ước mơ, hy vọng, cố gắng, chờ đợi, vỡ òa... dễ hơn 15 năm mới thực sự trở lại.
Không biết ra sao ngày mai, mà có ra sao thì cũng không sao. It's choice - not chance - that determines your destiny. (J.N)