Thursday 28 December 2006

Chiều một mình qua phố.

Chiều. Ba chân bốn cẳng chạy ù ra khỏi chỗ làm đến lớp. Phù..phù, ai dè cô không đến. Chà, đi học mà được cho nghỉ vẫn khoái hơn không đi học.
Trên đường về nhớ đến blog của anh chàng Joe nào đó bỗng thấy mình cũng đầy ắp những con đường kỷ-niệm đấy chứ. Nào, để xem...
Nhớ. Con đường NDC đi mòn lốp xe hai năm cấp ba. Đường gì mà lắm đèn đỏ, đến ngã tư này đã canh chừng cái ngã tư trước mặt đèn sang màu gì. Nhớ. NDC luôn là con đường đi về sau một chầu đi chơi với bạn về. Nhỏ cứ hỏi:"Ê, sao lúc nào về cũng rẽ vào đây hết vậy?". Không biết.
Quen, con đường THĐ sáng nào cũng đi, chiều nào cũng chen chúc về. THĐ trong mình đẹp nhất là ngập nước mưa. Rửa xe miễn phí nhé!
Thích, đoạn từ NVC về nhà. Xoay một vòng bùng binh, đi bên hai hàng cây cổ thụ xanh um. Đó là cảm giác vui vẻ, nhẹ nhõm sau một tối cà phê. Là cảm giác an toàn khi được ai đó đưa về nhà. Là làn gió khuya mà vòng tay của mình không tự giữ ấm được, là cái chống chân mệt mỏi ở ngã ba với ADV...
Vẫn ưa con đường PKK xanh me, thoáng đãng nhưng khá lặng lẽ. Rồi ra trung tâm, LL xanh đỏ tím vàng vào những ngày lễ. NH là cô chiêu sang trọng và được cưng chiều nên Tết nào cũng được ưu ái mặc áo đẹp. Tản bộ trên NH, rẽ vào nhà sách đọc cọp, chui vào tiệm đĩa trên HTK cũng thích thú lắm!
Anh chàng Joe ví con đường như một người con gái. Với mình, mỗi con đường là một tính cách, một kỷ niệm. Có con đường dành cho bạn và tôi. Cho anh và em. Cho điều đã mất, và cho cái vẫn còn.
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi từ lâu...
- BMQ-


1 comment:

  1. Chú còn nhớ một câu thơ của ai đó cũng lo sợ cái sự "mất" này..
    "Mình đã thương nhau quá nhiều chân thật
    Đừng để dại khờ mình đánh mất nhau."

    ReplyDelete