Friday 29 December 2006

Em đi bỏ mặc con đường.

Có những con đường sao nghiệt ngã quá. Thấy ai đó chạy ngay trước mắt mà đuổi theo không kịp. Đường sao lắm ngã cắt ngang. Tới ngã tư không biết nên rẽ vào đâu. Tới ngã ba đã mất dấu người ta.
Có những đoạn đường sao khó xử. Thấy rành rành ai chạy trước mắt mà không dám vượt lên chào một câu. Ngó lơ ngó lảng.
Có những con đường sao thăm thẳm. Mới 7-8 giờ tối, xe chạy xung quanh ào ào mà lại thấy lạc lõng, cô độc.
Lại có những con đường tối đèn nhưng sáng trăng, đầy sao. Gió nhưng không lạnh. Cứ ước ao phải có một lần mình dẫn bạn về đó cho biết!
Một đoạn đường nào đó không ở Sài Gòn này, thuê xe đạp đi dọc biển. Đi bộ rã chân tìm quán ăn nghe-đồn-là-có. Nhất quyết không đón taxi.
Là cả một quãng đường dài chạy từ VL qua CT, vòng qua BT để về SG. Đường ổ gà, nhớ giữ tay lái chặt nhe. Qua phà, thư giãn tí, ngó đầu ra ngoài ngắm sông đêm.
Là những con đường nối tiếp nhau không-mục-đích. Hao xăng, hít khói bụi, ồn ào, chen lấn mà bảo là xả stress.
Lại có đường dụ mình đi-lạc-một-cách-cố-tình mà còn cười hì hì khi bị bạn phê bình. Nhỏ này có cái tật kỳ cục (thế mới gọi là tật chứ!)

Chạy mãi thì cũng đến lúc: ừ, thôi, về nhe!

1 comment:

  1. Có đôi khi đi giữa phố Sài Gòn. Phố đông người mà ta vẫn lẽ loi là vậy.

    ReplyDelete