Vừa qua trong lớp Tin có chuyện đau lòng. Mẹ bạn T.P. chẳng may đi bơi (học bơi) bị đuối nước mất. Ai biết tin cũng đau lòng, bởi mẹ ấy còn rất trẻ (tuổi mình) có hai con nhỏ, 6 tuổi và 3 tuổi, chuyện lại xảy ra đột ngột, trong tình huống không ai ngờ.
Mất 1 tuần mà mình vẫn còn sốc. Hình ảnh hai đứa con thơ dại quấn khăn tang, dòng chữ nghệch ngoạc "Con muốn mẹ về với con. Con yêu mẹ" làm tim mình thắt lại, nước mắt rơi lã chã.
Cũng trong thời gian này, mình tình cờ theo dõi 1 show truyền hình ACDT. Vẫn biết là đây là chương trình có kịch bản, đạo diễn, nhưng các tình huống chọn-không chọn, tôi hay cô ấy, nếu-thì... vẫn làm mình bị cuốn hút và xúc cảm lắm. Rơi lệ luôn.
Từ hai chuyện trên, mình vẫn nhận thấy mình yếu đuối lắm, mỏng manh quá... và rất sợ bi kịch!
Đối phó ư?
Chẳng còn cách khác, ráng mà sống-sâu hơn.
Bi kịch. Nó đến. Và nó đi.
Đời, vẫn cứ trôi. Có lắm chuyện đau lòng.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment