Mình đã U40 mà vài năm nữa thôi là bà già U50. Già rồi thì đương nhiên là ... hết trẻ, hehe, nhưng có hết đẹp, hết khỏe, hết lạc quan hay không thì... chưa chắc.
Đến tuổi này, mình tự nhận thấy U40 hay U50 cũng có nhiều điều hay ho.
Thứ nhất, cuộc sống tương đối ổn định, có người để yêu thương, có công việc để bận-rộn (đã qua giai đoạn phát chán khi đi làm, chắc vì không đi làm thì không có gì để làm!), biết rõ hơn mình muốn gì, mình cần gì và cần làm gì.
Thứ hai, làm chủ và tự-biết-đủ, có thể miêu tả cụ thể như: đi siêu thị biết mình cần mua gì và thẳng thừng từ chối quà khuyến-mãi nếu mình thật sự không cần; đi coi phim chỉ mua 1 ly nước coke zero size nhỏ mặc dù upsize chỉ thêm 1.000 đ. Hehe.
Thứ ba, mua chứng khoán tự biết khi nào cần chốt lời và không còn run sợ nếu thị trường đỏ lửa. Bật mí, chỉ đầu tư 1 con CP!
Thứ tư, khi nào cần đẹp thì đẹp, cần nhỏ nhẹ thì nhỏ nhẹ, cần tranh cãi thì lên giọng, không quan tâm đến "mất hình ảnh bản thân" lắm. Mà bây giờ cũng biết luôn là trong đa số các trường hợp nổi nóng và tranh cãi là điều không cần thiết!
Đấy là về mặt tinh thần.
U40 thì biết lo cho sức khỏe hơn. Tập thể dục đều đặn hơn, hổng phải vì sợ... cô giáo mà là lo sợ cho bản thân mình, già mà yếu nữa thì ai yêu mình đây! Đúng không nào?
“We don’t grow older, we grow riper.” – Pablo Picasso
Sunday, 14 October 2018
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment