Khoảnh khắc
- Hải Nguyên-
Ghế nệm êm êm, giấc mộng trầm mềm
Cửa sổ nâu nâu, cà phê nhỏ giọt không biết buồn rầu
Ngoài kia chiều rong chơi sang tối
Ngồi rã, mỏi cái chân, nhức cái đầu, thèm một giấc ngủ sâu
Mà cà phê say say trong giấc mộng thường ngày
Chúng mình nhìn nhau mỉm cười mơ mơ nhớ cái hẹn đầu tiên nhớ cảm giác đầu tiên
Tại cà phê say say, tại giấc mộng thường ngày
Em cố buộc giây phút này mãi mãi
Giây phút mà buộc được sao? À mà đúng thế. Đôi khi, một lần là trăm năm.
ReplyDelete