Dak Mil đón hai chị em bằng những đồi bắp xanh ngút ngàn. Dọc theo triền núi là những hàng cây điệp vàng, nhìn xa như mimosa. Xe chạy lên xuống, tầm mắt tận chân trời, cứ ngỡ vớ tay là đụng mây …
Buôn Đôn không như mình tưởng đâu. Hơi bé và không có gì để chơi cho bõ một quãng đường dài 50 cây số. Các anh bảo em đi BĐ gì mà nửa mùa, không cơm lam, không thịt rừng, chưa uống rượu cần, chưa gặp già làng…
Cười trừ.
Nhưng mọi người ở đây hiếu khách và nhiệt tình là trên cả tuyệt vời.
Mai tao di Vung Tau cong tac ne, ghien bien lam rui ;)
ReplyDeleteYêu thương nhau thì về Buôn Ma Thuột
ReplyDeleteCó cái nắng, có cái gió....có nhiều thứ không mang tên, người ơi!
Có lẽ đó là nỗi lòng con người, rất khó đặt tên. Phải không DoAn?