Sunday 18 November 2007

NCKBH

Giọng anh không thay đổi. Cách dẫn vẫn vậy. Xưa nhưng không chán.
Tôi vẫn còn nguyên cảm giác thích thú bật đài lên lúc 10 giờ đêm Chủ nhật. Chờ được nghe một bài yêu thích nhưng khó kiếm, muốn có cảm giác lưu luyến một bài hay nhưng biết sẽ rất khó tìm…

Tôi nhớ có quãng các bạn nghe đài đòi cách tân NCKBH. Một loạt ý kiến nào là NCKBH phát nhạc “hổng có ai yêu”, “dị”, “xa rời” ý thích của mọi người. TQ phải lựa chọn giữa sở thích số đông và cái “gu” của anh. Có người bảo TQ “độc tài”. Rồi anh cũng “nhượng bộ”. Chương trình dành thêm sóng cho nhạc yêu cầu, bớt phần giới thiệu nhạc mới lạ (dị) của anh. Tôi nghe giọng anh buồn hơn trên sóng, chắc anh thấy cô đơn lắm với cái nhiệt tình không-được-mấy-ai-hiểu của mình.

Tối nay, nghe lại, tôi cảm như anh đang quay lại cái gu của mình. Tôi vui lắm. Tôi tự hỏi trong số những người đòi cách tân năm xưa, có ai còn nghe chương trình, nếu như hôm nay NCKBH vẫn phát những “Nothing's gonna change”, “Boulevard” qua hết tháng này sang tháng khác, y hệt những chương trình yêu cầu vẫn nhan nhản trên radio và ti-vi?

Tôi biết làm một "host" của chương trình không dễ chút nào. Có thính giả xẹt ngang, xỉa vài câu. Tôi học được một câu trên blog, dư luận như một đám mây, kéo đến ầm ầm đó, nhưng chúng sẽ bay đi. Đừng đẽo cày giữa đường, TQ nhé!

1 comment:

  1. Định kô viết comment cho entry này. Nhưng thấy câu này áp chót hay. Mọi chuyện mình không đứng trên dư luận mà chỉ cần đứng cao hơn một tẹo để mình còn là mình.

    ReplyDelete